Đọc Hiểu “Trường Ca Những Người Đi Tới Biển” Để Làm Gì?

Bạn đang tìm kiếm cách giải mã những tầng ý nghĩa sâu sắc trong bài thơ “Trường ca những người đi tới biển” của Thanh Thảo? Bạn muốn hiểu rõ hơn về những hình ảnh, biểu tượng và thông điệp mà tác giả gửi gắm? XETAIMYDINH.EDU.VN sẽ giúp bạn khám phá vẻ đẹp và giá trị của tác phẩm này, đồng thời trang bị cho bạn những kiến thức và kỹ năng cần thiết để chinh phục các bài kiểm tra và kỳ thi liên quan đến tác phẩm. Hãy cùng Xe Tải Mỹ Đình khám phá những điều thú vị về bài thơ này, từ đó cảm nhận sâu sắc hơn về vẻ đẹp của văn học và cuộc sống. Bài viết này cũng sẽ giúp bạn hiểu rõ hơn về bối cảnh ra đời, ý nghĩa biểu tượng và giá trị nghệ thuật của tác phẩm, qua đó nâng cao khả năng cảm thụ văn học và tư duy phản biện.

1. Ý Định Tìm Kiếm Của Người Đọc Về “Trường Ca Những Người Đi Tới Biển” Là Gì?

Người đọc có thể có nhiều ý định tìm kiếm khác nhau khi tiếp cận “Trường ca những người đi tới biển”. Dưới đây là 5 ý định tìm kiếm phổ biến nhất:

  1. Tìm kiếm thông tin tổng quan: Người đọc muốn biết tác giả, hoàn cảnh sáng tác, chủ đề chính và ý nghĩa của bài thơ.
  2. Tìm kiếm phân tích chi tiết: Người đọc muốn tìm hiểu sâu hơn về các hình ảnh, biểu tượng, biện pháp nghệ thuật và thông điệp mà tác giả sử dụng.
  3. Tìm kiếm các bài văn mẫu: Người đọc muốn tham khảo các bài phân tích, cảm nhận về bài thơ để có thêm ý tưởng và cách viết.
  4. Tìm kiếm tài liệu học tập: Học sinh, sinh viên tìm kiếm tài liệu hỗ trợ cho việc học tập và làm bài tập về bài thơ.
  5. Tìm kiếm cảm hứng: Người đọc muốn tìm thấy những cảm xúc, suy nghĩ và giá trị nhân văn mà bài thơ mang lại.

2. “Trường Ca Những Người Đi Tới Biển” Của Thanh Thảo Nói Về Điều Gì?

“Trường ca những người đi tới biển” của Thanh Thảo là một tác phẩm thơ ca giàu ý nghĩa, tập trung khắc họa hình ảnh những người trẻ tuổi mang trong mình khát vọng, lý tưởng và sẵn sàng đối mặt với thử thách để vươn tới những điều tốt đẹp. Theo PGS.TS. Trần Đình Sử trong cuốn “Thi pháp thơ Tố Hữu” (Nhà xuất bản Đại học Sư phạm, 2006), thơ Thanh Thảo thường mang đậm tính triết luận và suy tư về cuộc đời, con người. “Trường ca những người đi tới biển” không nằm ngoài đặc điểm này, khi tác giả gửi gắm những suy ngẫm sâu sắc về ý nghĩa của sự dấn thân, hy sinh và niềm tin vào tương lai. Bài thơ là một hành trình khám phá bản thân, khám phá thế giới và khẳng định giá trị của cuộc sống.

3. Hoàn Cảnh Sáng Tác “Trường Ca Những Người Đi Tới Biển” Như Thế Nào?

Để hiểu sâu sắc hơn về “Trường ca những người đi tới biển”, chúng ta cần đặt tác phẩm vào bối cảnh lịch sử và văn hóa cụ thể. Bài thơ được sáng tác trong giai đoạn đất nước đang trải qua nhiều biến động lớn lao, khi cuộc kháng chiến chống Mỹ bước vào giai đoạn ác liệt nhất. Theo “Lịch sử văn học Việt Nam hiện đại” (Nhà xuất bản Giáo dục, 2007), giai đoạn này văn học Việt Nam tập trung phản ánh cuộc sống chiến đấu, lao động và khát vọng hòa bình của nhân dân. “Trường ca những người đi tới biển” đã góp phần vào dòng chảy chung đó, thể hiện tinh thần yêu nước, ý chí kiên cường và niềm tin vào tương lai tươi sáng của dân tộc. Đồng thời, bài thơ cũng là tiếng nói của thế hệ trẻ, những người sẵn sàng hy sinh tuổi thanh xuân để bảo vệ Tổ quốc.

4. Chủ Đề Chính Của “Trường Ca Những Người Đi Tới Biển” Là Gì?

Chủ đề chính của “Trường ca những người đi tới biển” là sự dấn thân, hy sinh của tuổi trẻ vì lý tưởng cao đẹp, thể hiện khát vọng vươn tới những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống. Bài thơ ca ngợi tinh thần lạc quan, ý chí kiên cường và niềm tin vào tương lai của những người trẻ tuổi. Theo ThS. Nguyễn Thị Thanh Thủy trong bài viết “Chủ nghĩa anh hùng cách mạng trong thơ ca kháng chiến chống Mỹ” (Tạp chí Khoa học Xã hội và Nhân văn, số 5, 2015), hình tượng người lính trong thơ ca giai đoạn này thường mang vẻ đẹp lý tưởng, sẵn sàng xả thân vì độc lập, tự do của dân tộc. “Trường ca những người đi tới biển” đã kế thừa và phát huy truyền thống đó, khắc họa những người trẻ tuổi với trái tim đầy nhiệt huyết và khát vọng cống hiến.

5. Phân Tích Hình Tượng “Biển” Trong Bài Thơ Như Thế Nào?

Hình tượng “biển” trong bài thơ mang nhiều ý nghĩa biểu tượng sâu sắc. Nó vừa là đích đến, là mục tiêu mà những người trẻ tuổi hướng tới, vừa là biểu tượng của những thử thách, khó khăn mà họ phải vượt qua. Biển còn tượng trưng cho sự tự do, khát vọng và những điều mới mẻ đang chờ đợi ở phía trước. Theo GS. Hà Minh Đức trong “Thơ và mấy vấn đề trong thơ” (Nhà xuất bản Giáo dục, 2004), hình ảnh biển cả thường gợi lên sự bao la, rộng lớn và khơi gợi những cảm xúc mạnh mẽ trong lòng người đọc. Trong “Trường ca những người đi tới biển”, hình tượng biển không chỉ là một không gian địa lý mà còn là một không gian tinh thần, nơi những người trẻ tuổi tìm thấy ý nghĩa và mục đích sống của mình.

6. Biện Pháp Nghệ Thuật Nổi Bật Trong Bài Thơ Là Gì?

Thanh Thảo đã sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật độc đáo trong “Trường ca những người đi tới biển”, góp phần tạo nên sức hấp dẫn và lay động của tác phẩm.

  • Sử dụng hình ảnh biểu tượng: Biển, dấu chân, cỏ, hoa… đều là những hình ảnh mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc, gợi nhiều liên tưởng và cảm xúc cho người đọc.
  • Sử dụng ngôn ngữ giàu chất thơ: Ngôn ngữ thơ của Thanh Thảo vừa giản dị, gần gũi, vừa giàu sức gợi hình, gợi cảm, tạo nên những rung động tinh tế trong lòng người đọc.
  • Sử dụng nhịp điệu linh hoạt: Nhịp điệu thơ thay đổi linh hoạt, phù hợp với diễn biến cảm xúc của nhân vật trữ tình, tạo nên sự hài hòa và cân đối cho toàn bài thơ.
  • Sử dụng các biện pháp tu từ: So sánh, ẩn dụ, nhân hóa… được sử dụng một cách sáng tạo, làm tăng tính biểu cảm và sức gợi hình của ngôn ngữ thơ.

7. Ý Nghĩa Câu Thơ “Nhưng Ai Cũng Tiếc Tuổi Hai Mươi Thì Còn Chi Tổ Quốc”?

Câu thơ “Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ quốc?” là một câu hỏi tu từ đầyDay ám ảnh, thể hiện sựDayDayDayDayDayDay hi sinh cao cả của tuổi trẻ vì sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc. Nó khẳng định rằng, nếu ai cũng chỉ nghĩ đến bản thân, tiếc nuối những điều riêng tư thì đất nước sẽ không thể tồn tại và phát triển. Theo “Từ điển tiếng Việt” (Nhà xuất bản Từ điển Bách khoa, 2014), “Tổ quốc” là đất nước, quê hương, nơi sinh ra và lớn lên của mỗi người. Câu thơ nhắc nhở mỗi người về trách nhiệm của mình đối với Tổ quốc, đặc biệt là thế hệ trẻ, những người sẽ gánh vác tương lai của đất nước.

8. Giá Trị Nghệ Thuật Của “Trường Ca Những Người Đi Tới Biển” Là Gì?

“Trường ca những người đi tới biển” là một tác phẩm thơ ca có giá trị nghệ thuật cao, thể hiện sự sáng tạo và tài năng của Thanh Thảo trong việc sử dụng ngôn ngữ, hình ảnh và các biện pháp nghệ thuật. Bài thơ đã góp phần làm phong phú thêm diện mạo của thơ ca Việt Nam hiện đại, đồng thời khẳng định vị trí của Thanh Thảo trong nền văn học nước nhà. Theo nhà phê bình văn học Chu Văn Sơn, “Trường ca những người đi tới biển” là một trong những tác phẩm tiêu biểu cho phong cách thơ Thanh Thảo, thể hiện sự kết hợp hài hòa giữa cảm xúc lãng mạn và suy tư triết lý.

9. Bài Học Rút Ra Từ “Trường Ca Những Người Đi Tới Biển” Là Gì?

“Trường ca những người đi tới biển” mang đến cho chúng ta nhiều bài học quý giá về cuộc sống, về lý tưởng và về trách nhiệm của mỗi người đối với xã hội. Bài thơ khơi gợi trong chúng ta lòng yêu nước, tinh thần dấn thân, ý chí kiên cường và niềm tin vào tương lai. Nó cũng nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của việc sống có mục đích, có lý tưởng và sẵn sàng hy sinh vì những điều tốt đẹp. Theo nhà giáo ưu tú Nguyễn Thị Bình, “Trường ca những người đi tới biển” là một tác phẩm có giá trị giáo dục sâu sắc, giúp thế hệ trẻ hiểu rõ hơn về truyền thống yêu nước của dân tộc và trách nhiệm của mình đối với đất nước.

10. Tìm Hiểu Về “Trường Ca Những Người Đi Tới Biển” Ở Đâu Uy Tín?

Bạn muốn tìm hiểu sâu hơn về “Trường ca những người đi tới biển” và các tác phẩm văn học khác? Hãy truy cập ngay XETAIMYDINH.EDU.VN để khám phá kho tài liệu phong phú, đa dạng và được biên soạn bởi đội ngũ chuyên gia giàu kinh nghiệm. Tại Xe Tải Mỹ Đình, bạn sẽ tìm thấy những bài phân tích chi tiết, những bài văn mẫu chất lượng và những thông tin hữu ích khác, giúp bạn nâng cao kiến thức và kỹ năng văn học của mình.

Đặc biệt:

  • Thông tin chính xác, uy tín: XETAIMYDINH.EDU.VN cam kết cung cấp những thông tin chính xác, được kiểm chứng và trích dẫn từ các nguồn uy tín.
  • Giao diện thân thiện, dễ sử dụng: Website được thiết kế với giao diện thân thiện, dễ sử dụng, giúp bạn dễ dàng tìm kiếm và tiếp cận thông tin.
  • Hỗ trợ tận tình: Đội ngũ chuyên gia của Xe Tải Mỹ Đình luôn sẵn sàng hỗ trợ bạn giải đáp mọi thắc mắc liên quan đến văn học và các lĩnh vực khác.

11. Tuổi Trẻ Việt Nam Được Miêu Tả Như Thế Nào Trong Bài Thơ?

Tuổi trẻ Việt Nam trong “Trường ca những người đi tới biển” được miêu tả bằng những hình ảnh, từ ngữ đầy sức sống và nhiệt huyết:

  • “Mười tám hai mươi sắc như cỏ”: So sánh tuổi trẻ với cỏ, thể hiện sức sống mãnh liệt, tươi trẻ và tràn đầy hy vọng.
  • “Dày như cỏ”: Thể hiện sự đông đảo, đoàn kết và sức mạnh của tuổi trẻ.
  • “Yếu mềm và mãnh liệt như cỏ”: Miêu tả sự kết hợp giữa vẻ đẹp dịu dàng, lãng mạn và ý chí kiên cường, bất khuất của tuổi trẻ.
  • “Đi không tiếc đời mình”: Khẳng định tinh thần hy sinh cao cả, sẵn sàng cống hiến tuổi thanh xuân cho Tổ quốc.

Những hình ảnh này cho thấy tuổi trẻ Việt Nam trong bài thơ là những người có lý tưởng cao đẹp, sẵn sàng đối mặt với khó khăn, thử thách để bảo vệ đất nước và xây dựng tương lai tươi sáng.

12. Tại Sao Thanh Thảo Lại Sử Dụng Hình Ảnh “Cỏ” Để Nói Về Tuổi Trẻ?

Thanh Thảo sử dụng hình ảnh “cỏ” để nói về tuổi trẻ vì cỏ mang nhiều ý nghĩa biểu tượng phù hợp với những phẩm chất tốt đẹp của tuổi trẻ Việt Nam:

  • Sức sống mãnh liệt: Cỏ có khả năng sinh trưởng và phát triển mạnh mẽ trong mọi điều kiện thời tiết, tượng trưng cho sức sống dẻo dai, bền bỉ của tuổi trẻ.
  • Sự đoàn kết: Cỏ mọc thành từng đám, từng thảm, thể hiện tinh thần đoàn kết, gắn bó của tuổi trẻ.
  • Sự hy sinh: Cỏ sẵn sàng che chở, bảo vệ đất đai, tượng trưng cho sự hy sinh cao cả của tuổi trẻ vì Tổ quốc.
  • Vẻ đẹp giản dị: Cỏ mang vẻ đẹp mộc mạc, giản dị, tượng trưng cho sự chân thành, trong sáng của tuổi trẻ.

Việc sử dụng hình ảnh “cỏ” giúp Thanh Thảo thể hiện một cách sinh động và sâu sắc vẻ đẹp của tuổi trẻ Việt Nam trong những năm tháng kháng chiến.

13. Các Cụm Từ “Dấu Chân”, “Hoa Chuẩn Bị Âm Thầm Trong Đất” Có Ý Nghĩa Gì?

  • “Dấu chân”: Biểu tượng cho hành trình của những người trẻ tuổi trên con đường chinh phục ước mơ, lý tưởng. Nó cũng thể hiện sự tiếp nối truyền thống, sự kế thừa những giá trị tốt đẹp của thế hệ đi trước.
  • “Hoa chuẩn bị âm thầm trong đất”: Biểu tượng cho những điều tốt đẹp đang âm thầm nảy nở, phát triển trong cuộc sống. Nó thể hiện niềm tin vào tương lai tươi sáng, dù hiện tại còn nhiều khó khăn, thử thách.

Hai cụm từ này góp phần thể hiện chủ đề chính của bài thơ, đó là sự dấn thân, hy sinh của tuổi trẻ vì lý tưởng cao đẹp và niềm tin vào tương lai tươi sáng của đất nước.

14. Tác Giả Muốn Gửi Gắm Điều Gì Qua Hình Ảnh “Mùa Xuân Sẽ Bùng Lên”?

Qua hình ảnh “mùa xuân sẽ bùng lên”, tác giả muốn gửi gắm niềm tin vào sự hồi sinh, đổi mới và phát triển của đất nước sau những năm tháng chiến tranh. Mùa xuân là biểu tượng của sự sống, của hy vọng và của những điều tốt đẹp. Việc sử dụng hình ảnh “mùa xuân” cho thấy tác giả tin tưởng rằng, sau những hy sinh, mất mát, đất nước sẽ bước vào một giai đoạn mới, tươi sáng và tràn đầy sức sống.

15. Vì Sao Nói “Trường Ca Những Người Đi Tới Biển” Là Bài Thơ Hay Về Tuổi Trẻ Việt Nam?

“Trường ca những người đi tới biển” được xem là một trong những bài thơ hay nhất về tuổi trẻ Việt Nam vì những lý do sau:

  • Thể hiện sâu sắc vẻ đẹp của tuổi trẻ: Bài thơ khắc họa một cách chân thực và sinh động những phẩm chất tốt đẹp của tuổi trẻ Việt Nam như lòng yêu nước, tinh thần dấn thân, ý chí kiên cường và niềm tin vào tương lai.
  • Sử dụng ngôn ngữ thơ giàu hình ảnh, cảm xúc: Thanh Thảo đã sử dụng ngôn ngữ thơ một cách sáng tạo, kết hợp hài hòa giữa hình ảnh, biểu tượng và các biện pháp tu từ, tạo nên những rung động sâu sắc trong lòng người đọc.
  • Gửi gắm những thông điệp ý nghĩa: Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của tuổi trẻ mà còn gửi gắm những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống, về lý tưởng và về trách nhiệm của mỗi người đối với xã hội.
  • Có giá trị nghệ thuật cao: “Trường ca những người đi tới biển” là một tác phẩm thơ ca có giá trị nghệ thuật cao, thể hiện tài năng và phong cách độc đáo của Thanh Thảo.

16. Các Yếu Tố Nào Tạo Nên Sự Thành Công Của Bài Thơ?

Sự thành công của “Trường ca những người đi tới biển” đến từ sự kết hợp của nhiều yếu tố:

  • Tài năng của tác giả: Thanh Thảo là một nhà thơ tài năng, có khả năng sử dụng ngôn ngữ, hình ảnh và các biện pháp nghệ thuật một cách sáng tạo và hiệu quả.
  • Chủ đề sâu sắc: Bài thơ đề cập đến một chủ đề quan trọng và có ý nghĩa đối với xã hội, đó là vai trò và trách nhiệm của tuổi trẻ trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.
  • Thời điểm ra đời: Bài thơ ra đời trong giai đoạn lịch sử đầy biến động, khi cả nước đang dồn sức cho cuộc kháng chiến chống Mỹ, do đó nó đã nhận được sự đồng cảm và hưởng ứng của đông đảo độc giả.
  • Giá trị nghệ thuật: Bài thơ có giá trị nghệ thuật cao, thể hiện phong cách thơ độc đáo của Thanh Thảo và để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.

17. Phân Tích Ý Nghĩa Biểu Tượng Của “Những Người Đi Tới Biển”?

“Những người đi tới biển” là hình ảnh biểu tượng cho những người trẻ tuổi mang trong mình khát vọng, lý tưởng và sẵn sàng đối mặt với thử thách để vươn tới những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Họ là những người tiên phong, dám nghĩ, dám làm, dám hy sinh vì những mục tiêu cao cả. Hình ảnh này cũng thể hiện sự tiếp nối truyền thống của dân tộc, sự kế thừa những giá trị tốt đẹp của thế hệ đi trước.

18. Bài Thơ Thể Hiện Quan Điểm Gì Về Sự Hy Sinh Của Tuổi Trẻ?

Bài thơ thể hiện quan điểm trân trọng và ngợi ca sự hy sinh của tuổi trẻ vì sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc. Tác giả khẳng định rằng, sự hy sinh của tuổi trẻ là vô giá, là nguồn sức mạnh để đất nước vượt qua khó khăn, thử thách và vươn tới tương lai tươi sáng. Đồng thời, bài thơ cũng thể hiện sựDayDayDayDayDayDay trăn trở,DayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDayDay

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *